Đăng trong Thủ Vệ Cuối Cùng – Priest

Thủ vệ – Phiên ngoại 3: Tôi yêu anh!

Đoàn tàu đột ngột chuyển hướng, một chiếc cốc inox rơi ra từ trên kệ hành lý, sắp rơi lên đầu một cô gái khoảng mười ba tuổi, cô đeo tai nghe, hoàn toàn không chú ý đến tiếng hô của bạn bè.

Một bàn tay vươn ra, lấy tốc độ người khác không nhìn kịp bắt lấy cái ly, dưới cái nhìn trợn mắt há mồm của mọi người, cậu đặt cái ly lên bàn nhỏ, nhún vai: “Balo đặt trên đỉnh đầu tốt nhất nên kéo khóa cẩn thận, đây là một tuyến đường đã cũ rồi đấy, mọi người hiểu mà.”

Tập thể các cô gái phát ra tiếng ồ kinh ngạc.

Đây là một người đàn ông rất cao lớn, làn da nâu rám nắng, lộ ra đường cong cơ bắp xinh đẹp, trên mặt cậu mang một cặp kính râm to che nửa mặt, khóe miệng còn hơi cong lên, đeo một cái balo du lịch thật to, thoạt nhìn có chút phong trần mệt mỏi.

“Anh xuống xe ở điểm dừng tiếp theo,” Người đàn ông lịch sự hỏi, “Anh có thể mượn một chỗ ngồi ở đây một lát được không?”

“Tất nhiên!”

“Anh tới châu Sarah du lịch sao?” Cô gái đã tắt tai nghe, mở to mắt hỏi cậu.

“Ồ, không, anh trở về sau một chuyến đi.” Người đàn ông duỗi thẳng hai chân dài, hai tay nâng kính lên, cho dù đang ở trạng thía thả lỏng, eo lưng vẫn thẳng tắp, mặt trong cánh tay có một vết sẹo dài đến khuỷu tay, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, khi các cô gái thấy đều có chút sợ hãi, cho đến khi cậu nâng kính lên đỉnh đầu, cũng lộ ra nụ cười ôn hòa nhã nhặn, các cô gái lập tức không sợ nữa, cả người cậu như tỏa ra hơi thở an toàn vô hại.

“Vậy anh đã đi đâu thế?”

“Ừm, một nơi rất xa.” Cậu kiên nhẫn trả lời, “Thị trấn Chamomond, đã bao giờ nghe nói chưa?”

“Ồ, ở chân dãy núi Tuyệt Ảnh?” Một cô gái đeo kính dời chú ý khỏi cuốn sách, “Anh có phải là nhà thám hiểm không?”

Người đàn ông mỉm cười: “Không, cô gái trẻ, anh làm việc cho chính phủ, công tác ở một văn phòng xa xôi hẻo lánh, vừa mới nhận được lệnh điều về châu Sarah.”

“Làm việc ở nơi xa xôi như thế, anh nhất định vất vả lắm nhỉ?” Cô gái hỏi, “Anh có phải là quân nhân không?”

“Ồ, không hẳn,” Người đàn ông nháy mắt, “Nhưng cũng là công tác bảo vệ an ninh, cụ thể là cái gì, anh không thể nói cho các em biết.”

Trong mắt các cô gái, hai chữ “đặc công” chói lọi trên mặt người đàn ông ấy.

“Vậy anh phải về châu Sarah công tác sao? Anh cảm thấy nơi nào tốt hơn?” Cô gái đeo kính hỏi một câu mang tính học thuật.

“Ừm, khó nói.” Người đàn ông nhún vai, “Thị trấn Chamomond rất đẹp, nhưng điều kiện làm việc cũng rất khắc nghiệt, đôi khi bọn anh phải đối mặt với những tình huống rất nguy hiểm, nhưng nó làm cho người ta trưởng thành, bọn anh có rất nhiều tự do, không cần phải có chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng phải xin chỉ thị đóng dấu của cấp trên, còn châu Sarah… “

Cậu dừng lại một chút. nở một nụ cười làm người ta yêu thích: “Nơi này có người anh thương.”

Đặc công và người thương của anh ấy, điều này thật lãng mạn.

Toàn bộ sự chú ý của cô gái trẻ đổ dồn vào cậu, xe lửa phát ra một tiếng còi dài, chậm rãi tới gần ga tàu hỏa.

“Cô ấy thật hạnh phúc.” Một cô gái thốt lên.

Người đàn ông nở một nụ cười có chút thẹn thùng: “Không… Anh mới là người hạnh phúc, anh chỉ sợ anh ấy còn chưa biết chuyện này.”

Một lần nữa từ “anh ấy” lại khiến các cô gái bùng nổ.

“Ồ, anh phải đi rồi, tạm biệt các cô gái, chúc các em có một chuyến đi vui vẻ.” Người đàn ông đưa ngón tay lên gần trán, làm động tác ngã mũ, đeo cái balo to đùng của mình lên, nhưng chắc là do chứa quá nhiều đồ, khóa kéo bị hỏng một chút, có một sấp giấy bị rơi ra.

Một cô gái nhặt chúng lên, phát hiện bút ký bên trên toàn dùng ngôn ngữ cô không hiểu lại còn rấc dày đặc, không biết là ghi chép công thức của ngành học nào: “Tiên sinh, đồ của anh…”

“Cám ơn rất nhiều.” Người đàn ông nhận lấy nó, quay người bước ra ngoài.

Để lại một nhóm các cô gái đoán cậu rốt cuộc làm công tác gì.

Cậu bước ra khỏi xe, đi theo dòng người ra trạm, lúc này, cách đó không xa có một người huýt sáo với cậu, một người đàn ông mắt lục đội cái mũ thật lớn ghé vào cửa xe, vẫy tay với cậu: “Này! Ivan!”

Thì ra cái người thay đổi rất lớn này, đúng là Ivan Grado tiên sinh xuất ngoại ba năm.

Carlos đẩy vành mũ, thở phào nhẹ nhõm nói: “Trời ạ, nhìn cậu xem, tôi suýt chút nữa không nhận ra cậu rồi!”

Ivan giống như ba năm trước đây thẹn thùng cười rộ lê.

Kết quả Carlos nói: “Cậu đen như cục phân ấy!”

Ivan: “…”

Người trong xe bị Carlos nói đến nở nụ cười trầm thấp.

“Ardo các hạ.” Ivan tháo kính râm chào Ardo ngồi trên ghế láy, tiếc nuối nhún vai với Carlos, “Tôi liền biết cả đời này cậu cũng không học lái xe được.”

“Tôi chỉ không thể ghi nhớ các quy tắc giao thông.” Carlos nói, “Rio, để em lái xe về thì sao?”

“Không được bảo bối,” Ardodịu dàng nhưng kiến quyết nói, “Nếu em lại đột ngột phanh xe trên đường lớn hoặc lại đi ngược chiều, anh sẽ bị em hù chết mất.”

Họ cùng nhau lên xe, Evan hỏi: “Họ… à, ý tôi là mọi người ổn chứ?”

“Cậu đang hỏi ai vậy?” Carlos cố ý hỏi.

“Ừm… Huấn luyện viên Megeert, huấn luyện viên Michelle, còn có…”

“Louis vẫn như cũ, Michelle phu nhân vừa làm thủ tục nghỉ hưu.” Carlos vội ngắt lời cậu, “Về phần Gaer, tôi nghĩ anh ấy đang bận lên kế hoạch cho đám cưới?”

Ardo nhìn Carlos qua kính chiếu hậu, thấy cả người cậu đều mang ý nghĩ xấu, khóe mắt không tự chủ cong lên, lộ ra nụ cười dịu dàng.

Đáng tiếc Ivan bị câu nói kia làm choáng váng, hoàn toàn không để ý đến.

Không biết qua bao lâu, cậu mới tìm lại được thanh âm, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, rầm rầm rung động: “Vậy… sao?”

“Hừ? Tôi tưởng cậu đã biết?” Carlos làm bộ làm tịch nói, “Đúng rồi, Gaer còn nhớ kêu tôi gửi cậu một lá thư mời, tôi quên mất —— lần này cậu ở thánh điện đúng không? Tối nay tôi đưa cho cậu nha? Ôi gặp quỷ, tôi quên mất lấy trang phục rải hoa cho Lily rồi, Rio…”

“Anh lấy cho em rồi, để trên tủ đầu giường.” Ardo nhẹ nhàng nói.

“Cảm ơn rất nhiều! Lấy khi nào thế?” Carlos vô tâm hỏi.

“Vào buổi sáng khi em đang ngủ nướng.” Ardo có thâm ý khác nhìn cậu một cái.

Carlos không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi, vô thức hắng giọng, như muốn che giấu điều gì đó, rồi ngồi thẳng người lên.

Một đường đi này, Ivan như bị đả kích thành cục đá, cho dù Carlos trêu chọc cậu thế nào, cậu vẫn đờ đẫn bất động.

Cho đến khi họ về tới thánh điện, Ivan mới như giật mình tỉnh mộng, lấy ra một túi bản vẽ trong balo, đưa cho Ardo: “Các hạ, đây là tác nghiệp của tôi, tôi suýt nữa thì quên mất.”

Cậu nói xong liền vội vàng gật đầu với Carlos rồi chạy trối chết.

Ivan không thể tin đó là sự thật, cho đến khi cậu thở hổn hển chạy vào thánh điện, phát hiện toàn bộ tiền điện đã được trang trí thành hiện trường hôn lễ, người mà cậu vẫn tâm tâm niệm niệm kia —— Gaer đứng đưa lưng về phía cậu, trong tay cầm một văn kiện, dường như đang thẩm tra đối chiếu gì đó với công nhân phụ trách bố trí hiện trường.

Trái tim Ivan như bị chặn lại.

Anh muốn kết hôn sao? Cậu nghĩ, bởi vì năm đó tôi yếu đuối, nhát gan, không có dũng khí, cũng không kịp nói ra lời ấy, cho nên cuối cùng không còn cơ hội nữa sao?

Đúng lúc này, Gaer xoay người lại, trên mặt vẫn còn nụ cười chưa biến mất, nụ cười đó trongg mắt Ivan lại vô cùng chói mắt —— đúng vậy, nhìn xem, anh ấy thật hạnh phúc, anh ấy rất tốt, nhưng…

“Ôi ai đây?” Gaer nhìn cậu, lộ ra biểu cảm kinh hỉ, anh thậm chí đi tới ôm chặt Ivan, “Tôi nghĩ rằng cậu sẽ nghỉ ngơi một buổi tối rồi mới đến báo cáo… Ôi, đứa trẻ này, cậu thay đổi nhiều thật đấy, tôi sắp không nhận ra cậu rồi.”

Tầm mắt Ivan mờ đi theo lời anh.

Liền nghe Gaer sau đó nhẹ nhàng vui sướng nói: “Vậy mà đen thành thế này luôn.”

Được rồi… Tuy rằng khách khí hơn Carlos mọt chút, nhưng phải nói quả nhiên trong người anh đúng là đang chảy dòng máu nhà Floryte.

Gaer cho rằng cậu chỉ đang kích động, vỗ bả vai rắn chắc của cậu, từ trong túi lấy ra một Kim chương, trên mặt khắc họ tên có một dòng chữ “Ivan Grado” tiêu sái xinh đẹp.

Gaer nhỏ giọng noi: “Nghi thức nhận huân chương là ngày mốt, cậu biết mà, tôi vốn dĩ không nên để lộ ra trước… Nhưng ai bảo cậu là học trò của tôi chứ, có thể đi cửa sau một chút.”

Nhưng Kim chương danh dự cậu vẫn luôn theo đuổi không làm cậu thấy vui chút nào, cậu tan nát cõi lòng hỏi: “Hôn lễ… Hôn lễ diễn ra khi nào?”

“Carlos đã nói với cậu sao?” Gaer nói, “Cũng là ngày mốt, nhìn xem, chúng tôi đều đã chuẩn bị tốt, lễ phục và champange đều đã đúng chỗ…”

Những lời sau Ivan đều không nghe rõ, tim cậu giống như bị ngâm nước đá, quặn đau… Thế cho nên cậu hoàn toàn không hoài nghi, ngày nhận huân chương và hôn lễ không hề liên quan đến nhau vì sao phải tổ chức ở cùng thời gian cùng địa điểm.

Ba năm, điểm xuất ngoại ở trấn Chamomond gian nan đi lên từ con số không,, Ivan là người có công lớn nhất, công lao của cậu hoàn toàn đáng giá có được Kim chương, cậu thực tập sinh vụng về nhút nhát năm đó rốt cuộc gian nan lột xác thành người đàn ông chân chính. Làm thầy hướng dẫn, Gaer cảm thấy tự hào vô cùng tận, tâm tình anh cực tốt, hỏi Ivan rất nhiều câu.

Ivan cố nâng cao tinh thần, vô cùng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Một lúc sau, cuối cùng Gaer cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, đưa tay lên sờ trán cậu: “Trông cậu không ổn lắm, mệt mỏi lắm hả? Ôi, nghe nói cậu đi xe một ngày một đêm, tôi nên sớm để cậu đi nghỉ ngơi.”

Anh có vẻ hơi hối lỗi câu lấy bả vai Ivan: “Đi, tôi mang cậu đến chỗ ở —— mấy năm nay giá nhà đất ở châu Sarah tăng không ít, nhưng dù sao nhà tôi cũng rộng mà, nếu cậu đồng ý, về sau cứ ở tạm trước, cho đến khi cậu mua được nhà…”

Ivan đột ngột dừng bước.

Gaer: “?”

Ivan yên lặng nhìn anh, ánh mắt tựa như ngọn lửa mờ mịt đang cháy, sau đó càng ngày càng chậm rãi bùng lên: “Tôi…”

Gaer khó hiểu nhìn cậu.

“Tôi…” Biểu cảm của Ivan giống như cha chết, Gaer giật mình phát hiện cậu như sắp khóc đến nơi.

“Tôi…” Cậu “tôi” ba lần, giọng cũng đã nghẹn ngào, rốt cuộc cũng nói ra, “Tôi biết như thế rất ích kỷ, tôi cũng biết anh sắp kết hôn…”

Gaer trợn to mắt: “Cái gì? Ai nói…”

“Không! Làm ơn nghe tôi nói xong, làm ơn!” Ivan nói lớn.

Gaer: “…”

“Tôi… Tôi… Tôi… Tôi…” Ivan đột nhiên nhắm mắt lại, cuối cùng hét lên thành tiếng, “Tôi yêu anh!”

Ngày đó sau khi Ivan chạy về, Carlos dường như bị lương tâm cắn rứt mà chớp mắt, dịch đến trên ghế phụ, hỏi Ardo: “Có phải em hơi quá trớn rồi không?”

Ardo nhìn vào đôi mắt xanh lục của cậu, không khỏi cảm thấy nhột trong lòng, vì thế dịch lại gần cậu hôn lên môi người ta một cái, cười như không cười nói: “Em thấy thế nào?”

“Được rồi, đàn ông mà, chính là phải chịu được đả kích —— nhưng mà em cũng đâu có nói dối, ba cặp thợ săn cử hành hôn lễ tập hể, Gaer muốn đích thân chủ trì, không phải là anh ấy đang vội chuẩn bị hôn lễ hay sao.” Cảm giác tội lỗi của Carlos nhanh chóng tan thành mây khói, cậu ba chân bốn cẳng mở bài “tác nghiệp” của Ivan ra, kinh ngạc cảm thán một tiếng, “Ôi trời ơi, toàn là bút ký nghiên cứu cấm thuật!”

Ardo vừa nói vừa lùi xe: “Anh không nghĩ lại có người trẻ tuổi thích nghiên cứu thứ buồn tẻ này —— đúng rồi, em có muốn đến nhà ăn thánh điện ăn gì đó không, anh nhớ em rất thích…”

“Bánh tart việt quốc!” Carlos vui sướng trông xán lạn như ánh mặt trời.

“Đúng rồi, là bánh tart việt quất.”

Carlos hứng thú lật xem bút ký của Ivan, đột nhiên sửng sốt chỉ vào một trang, hỏi: “Cái ‘ngọn lửa cực hàn’ này là gì thế?”

“Đó là một loại cấm thuật sẽ bùng cháy khi có nguồn năng lượng cực lớn.” Ardo trả lời, “Ivan còn nghiên cứu về cấm thuật thời gian sao —— trên lý thuyết, cấm thuật thời gian sẽ sinh ra năng lượng thật lớn bóp méo không gian và thời gian, nháy mắt sẽ bộc phát năng lượng gọi là ngọn lửa cực hàn này, hình như là dạng ngọn lửa, nhưng khi đụng vào thì cảm giác giống như băng… Chúng ta chỉ biết ngọn lửa cực hàn cần có năng lượng lớn, nhưng lại không biết điều kiện kích phát của nó.”

Sau khi đến thế giới này, Ardo cũng đã đọc một số nghiên cứu đương đại về vật lý, cũng hiểu rõ nghịch lý thời gian* nổi tiếng —— bạn không có khả năng quay về quá khứ, nếu không mọi thứ sẽ không xảy ra —— vì thế hắn càng mơ hồ về cấm thuật thời gian.

(Nghịch lý thời gian hay nghịch lý du hành thời gian là sự mâu thuẫn logic hay nghịch lý trong các lý thuyết giả định rằng “du hành thời gian” trở về quá khứ là khả thi.)

“Nói mới nhớ, anh đã twngfg nhìn thấy ngọn lửa cực hàn một lần.” Ardo ngừng xe ở cửa nhà ăn thánh điện, thuận miệng nhắc, “Lúc ấy anh dùng hai cấm thuật hiến tế chồng lên nhau, kết quả thật sự làm không gian méo mó một chút… Đáng tiếc không thành công, còn để lại cho anh vết sẹo trên cổ này nữa.”

Hai người bước vào nhà ăn, xe nhẹ đường quen gọi món, Carlos hỏi: “Vậy nó trông như thế nào?”

“Nó biến mất rất nhanh,” Ardo trầm ngâm mô tả về nó, “Khi em đứng trước nó, trong một giây nào đó, cảm giác như máu của em đông cứng lại, sâu bên trong ngọn lửa đó, nó giống như một cánh cửa, bên trong truyền đến tiếng gió kỳ lạ… em biết anh muốn quay trở lại năm 702, kết quả năng lượng biến đổi gây sai số, nó tự động cộng lên đến năm 713. “

Carlos đột nhiên ngây người một chút: “Năm 713?”

“Đó là năm xảy ra trận chiến hắc bào, khi em rời đi lần thứ hai.” Ardo nhìn cậu, sau đó nhẹ nhõm, nhún vai, “Nhưng thí nghiệm của anh không thành công, cho nên…”

“Em nghĩ rằng em đã nhìn thấy ngọn lửa cực hàn mà anh nói.” Carlos đột nhiên ngắt lời hắn, “Đúng vậy, rất lạnh, bên trong có tiếng gió, còn có âm thanh cái gì đó rơi vỡ! Sau đó em không còn tỉnh táo nữa, kết quả khi tỉnh lại lần nữa đã đi đến nơi này! Ôi đúng rồi, em có thấy ở đó có một con số.”

Ardo dừng lại.

“Hình như là 719…”

Chiếc nĩa của Ardo “bang” một tiếng rơi xuống mâm.

“Sao thế?”

“Đó là… đó là năm anh làm thí nghiệm.” Ardo giống như mộng du nói.

Hai người đồng thời ngây người, sau đó trong lòng chậm rãi dâng lên cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Không biết qua bao lâu, Carlos đột nhiên cười phá lên: “Cho nên cấm thuật thời gian đưa em đến đây, thật ra là do anh ở sáu năm sau làm? Trời ạ, anh tin được không? Cái tư liệu sống này nếu đưa cho Gaer, anh ấy có thể viết thành một quyển tiểu thuyết đó!”

Ardo sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cũng bật cười, hai tay nắm lại đặt trước mặt, mười khớp xương ngón tay giao nhau chống trán, thở dài nói: “Thì ra…”

Thì ra tất cả mọi chuyện, quanh đi quẩn lại, thành một vòng lặp.

Ai sẽ biết, thí nghiệm thất bại đã từng làm hắn tan vỡ, sẽ lấy cách đó báo đám hắn vào một ngàn năm sau chứ?

Có lẽ đúng như mọi người nói, mọi chuyện đều sẽ có kết thúc tốt đẹp, chỉ là đôi khi vẫn chưa đi đến kết cục vận mệnh đã định mà thôi.

Có lẽ mỗi người chúng ta đều có thể chờ mong như vây.

TOÀN VĂN HOÀN

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc truyện rồi ~ Cảm ơn mọi người đã theo dõi ^ _ ^

Lời editor: Trời ơi muốn khóc qué, không nỡ xe Rio với Carlos tý nào huhu. Vậy là An đã hoàn thành bộ edit đầu tay sau gần 2 năm (24/06/2020 ~ 17/06/2022), cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng An nhó ~~~

Đăng trong Thủ Vệ Cuối Cùng – Priest

Thủ vệ – Phiên ngoại 1: Đây là mối tình đầu của tôi!

Lễ tang tập thể diễn ra sau đó hơn hai tháng.

Không biết có phải trùng hợp hay không, ngày đó tình cờ là ngày tế điển 16 tháng 11, tiếng chuông tang của Yadorote vang lên suốt một ngày, đây là năm đầu tiên tế điển không chào đón bất kỳ du khách hay phóng viên nào, chỉ có thợ săn mặc âu phục đen, mỗi người yên lặng cầm hoa đứng một bên, đồng loạt ngã mũ.

Những con sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào vách núi, sức nước vẫn dịu dàng như cũ.

Mọi thứ dường như đã trở lại bình lặng, cho đến khi quay đầu nhìn người bên cạnh, mới kinh ngạc phát hiện gương mặt đã thay đổi, phát hiện những người cùng đùa giỡn với mình năm trước đã không còn nữa.

Gaer đến thương tật cũng chưa lành đã vội vã tiếp nhận vị trí của ngài Gudrun, điều này làm anh trở thành đại giáo chủ kế nhiệm trẻ tuổi nhất trong ba trăm năm trở lại đây —— nhưng mà Ardo nói đúng, so với Louis trầm mặc chậm rãi, Gaer đúng thật thích hợp với chức vị yêu cầu giao tiếp với rất nhiều chính khách hơn.

Đáng tiếc chính là, anh vẫn không kịp viết xong cuốn sách của mình.

Gaer đứng ở bàn diễn thuyết bên cạnh tế đàn, cầm bản thảo không biết ai chuẩn bị cho anh, trầm mặc nhìn từ đầu một lần, sau đó cuộn lại nhét vào túi, rốt cuộc cái gì cũng chưa nói.

Anh chỉ ngẩng đầu nhìn những bia mộ khắp núi đồi Yadorote, cuối cùng cúi mình vái chào, đặt hoa lên sau đó xoay người đi xuống.

Carlos đến tương đối trễ, cậu thoạt nhìn gầy đi một vòng, nhưng cũng may tinh thần không tệ lắm, áo gió màu đen treo trọng kiếm, nhận một đóa hoa từ người trông mộ già.

Người trông mộ vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, nhìn cậu, đột nhiên chậm rì rì nói: “Yadorote đã đợi ngài hơn một ngàn năm, tôi thật là may mắn.”

Carlos ngẩn người: “Ông nhận ra tôi?”

Người canh mộ không trả lời, chỉ cố hết sức cong lưng hành lễ với cậu, ho khan hai tiếng: “Ông của tôi nói, cho dù ngài lưu lạc đến nơi rất xa, nhưng khi đại nạn buông xuống ngài vẫn sẽ gấp gáp trở về, xem ra là sự thật.”

Người trông mộ đã quá già rồi, ông khom lưng thoạt nhìn cũng không khác bình thường mấy, mặt đày nếp nhăn, nhìn không ra vẻ mặt ông, nhưng Carlos đột nhiên cảm thấy ông lão này dường như biết rất nhiều chuyện.

Carlos chưa kịp trả lời, ông đã chậm rãi bước đi, cầm lẵng hoa đưa cho người đến sau.

“Carl,” Ardo vội vàng chạy đến, cau mày nhìn cậu, “Gặp quỷ, đáng lẽ anh nên đến đón em —— chẳng lẽ anh không có nói với em, thời tiết lạnh lẽo kiểu này phải mặc nhiều quần áo một chút sao?”

Hắn một bên oán giận, một bên không màng Carlros kháng nghị, cởi áo khoác của mình trùm lên người cậu.

“Em biến thành một quả bóng rồi.” Carlos nhỏ giọng thể hiện sự bất mãn.

Gaer đi đến, đánh giá cậu một chút: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Không tốt lắm,” Carlos khó khăn nhấc cánh tay lên, “Ở khoa trị liệu giống như ngồi tù ấu, khắp nơi đều có mùi thuốc, một…”

Khi Carlos thấy Louis đứng ở phía sau gật đầu với cậu, nửa câu sau bị cậu cứ thế nuốt trở vào —— khắp nơi đều có mùi thuốc, một chút mùi nước hoa cũng không ngửi được… chẳng sợ mùi của nó thật sự có chút gay mũi.

Gale thở dài, dẫn cậu đi về phía trước: “Lối này.”

Carlos và Ardo trầm mặc đi theo anh.

Carlos đặt hoa xuống, nhìn một loạt bia mộ kia —— ngài Gudrun, Luke, James, rất nhiều cái tên cậu không biết, và… Amy Berg. (huhuhu tui mê ẻm nhất luôn á)

Tên thật của Amy là “Emy”, giấy chứng minh và khai sinh đều viết như thế, nhưng cuối cùng mọi người đều chọn khắc “Amy” lên bia mộ, sao phải làm hắn không thích chứ? Dù sao… Cho dù hắn có không thích, cũng sẽ không đội mồ sống dậy kháng nghị.

“Đáng ra tôi phải đến nâng linh cửu cho cậu.” Carlos nâng tay áo lau lau trên bia mộ, nghĩ như thế. Ngày Amy hạ táng cậu vẫn đang hôn mê, không thể đến được.

Khi đến thế giới này, người đầu tiên cậu nhìn thấy là Amy —— người này lột sạch quần áo cậu, cắm trên người cậu mấy câu kim và ống kỳ lạ, vẫn luôn miệng đùa giỡn, chiến tiện nghi, không để yên cho cậu, miệng lại rất xấu…

Nhưng hắn là một trị liệu sư giỏi.

Carlos lùi lại một bước, lặng lẽ nhìn thoáng qua bóng dáng Louis đứng bên cạnh, cảm thấy lưng anh hơi cong xuống.

Nhưng mà người đã về với đất mẹ.

Trị liệu sư không phải nhân viên chiến đấu, cho dù có chiến tranh, tỉ lệ tử vong cũng thấp nhất, Carlos nhìn phần mộ mới trên đất, đột nhiên rất muốn nắm cổ áo tên này mắng một phen —— trên thế giới có trị liệu sư nào như cậu chứ?

Ardo đặt hoa xuống, nhẹ nhàng vỗ vai Louis.

Vẻ mặt của Louis rất bình tĩnh —— hai tháng đã qua đi, miệng vết thương sâu cũng đã chậm rãi ẩn dưới làn da, người sống điên cuồng khốn khổ thế nào, người chết cũng sẽ nhìn không thấy.

“Sao ngài có thể chịu đựng được?” Louis đột ngột hỏi.

Ardo đương nhiên biết lời anh có nghĩa là gì, hắn suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Tôi không biết… Khi đó vết thương trước mắt, thánh điện, châu Sarah thậm chí là cả đại lục đều hãm trong tình trạng đổ nát sau chiến tranh, trùng kiến thánh điện và trấn an lòng người đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí tôi… Mà sau khi tất cả trở về quỹ đạo, tôi lại rơi vào trạng thái nghiên cứu cấm thuật thời gian, cho đến khi phát hiện điều đó là không thể.”

Hắn nhìn về Carlos đang thấp giọng nói gì đó với Gaer ở xa, cảm thấy bản thân tựa như yếu ớt đi không ít, đại khái mỗi người chỉ có thể có năng lực thừa nhận nỗi đau mất mát chỉ một lần, không có ai có thể chịu nổi sự khốn khổ khi mất đi tìm lại được, rồi lại mất đi lần nữa.

Có đôi khi không có hy vọng, so với hy vọng rách nát ở trước mắt, thật ra dễ dàng tiếp thu hơn một chút

“Tôi rất tiếc.”

Đối với sự mất mát của anh —— tôi đều hiểu, suy cho cùng… Chúng ta đã từng đi qua cùng một con đường.

“Tôi nên làm gì đây?” Louis hơi ngẩng đầu lên, anh tình nguyện thay Ardo bảo vệ kết giới, biết làm thế nào để mình cùng kết giới rơi vào giấc ngủ sâu, năm lần bảy lượt ban đêm không ngủ được, anh đều một mình mang pháp trận làm ngủ sâu đến địa cung, nhưng mỗi lần đều chỉ ngồi một mình cả đêm rồi rời đi —— anh vẫn là tư tế, còn có công việc anh buộc phải hoàn thành.

“Tự hỏi bản thân minh.” Ardo nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn về phía biển, “Có thể anh sẽ không bao giờ quên được cậu ấy, thậm chí sẽ có lúc làm những điều dại dột, nhưng trong lòng anh vẫn luôn có câu trả lời.”

“Tôi không vĩ đại bằng ngài, các hạ.” Louis gần như ép những lời nói ra khỏi cổ họng.

“Không ai trong chúng ta vĩ đại cả,” Ardo nói, “Chỉ là có rất nhiều việc phải làm.”

Cuối cùng hắn nhìn Louis: “Sống cho thật tốt, chàng trai.”

Sau đó hắn xoay người đi về phía Carlos.

Khi hai người họ đi khuất, Ivan vẫn đang lẩn quẩn một mình mới đi đến trước mặt Gaer, ấp úng nói: “Thầy, thầy hướng dẫn.”

Gaer quay đầu lại nhìn cậu, phát hiện trên tay cậu có một văn kiện, vẻ mặt ôn hòa nói: “Cậu đã thông qua kỳ thực tập, về sau có thể gọi tôi là Gaer —— làm sao vậy?”

“Tôi… tôi tôi tôi tôi tôi…” Ivan “tôi” nửa ngày, làm Gaer có ảo giác, phảng phất như bản thân đột nhiên biến thành Louis huấn luyện viên ác mộng của mọi người.

“Tôi muốn… muốn nộp đơn xin xuất ngoại.” Ivan cuối cùng cũng nói được trọn vẹn một câu —— Gaer nghi hoặc nhìn cậu, kinh ngạc cho rằng cái này có gì khó mở miệng chứ, trực giác của anh cho rằng Ivan có chuyện khác muốn nói, nhưng cũng không có truy cứu, nhận lấy lá đơn của cậu.

“Xuất ngoại” chính là đến công tác ở phòng làm việc cấp dưới của thánh điện, tiếp nhận điều hành khoa điều hành, phụ trách an ninh toàn bộ khu vực đó.

Những nơi đặt văn phòng cấp dưới, thường là vì lý do địa lý, kết giới tương đối yếu, dễ bị địch hủ tinh linh lẻn xâm nhập, nói chung điều kiện khí hậu và điều kiện sống rất khắc nghiệt… tất nhiên, mặc dù rất khổ cực, nhưng là con đường tôi luyện cực kỳ tốt, rất nhiều Kim chương được thăng lên từ phòng cấp dưới.

Gaer thẩm duyệt đơn của cậu, thuận miệng hỏi: “Cậu đặt mục tiêu là Kim chương hả?”

“Vâng!” Ivan thẳng thắn thừa nhận.

Gaer không ngờ cậu học trò nhỏ của mình bất tri bất giác đã có dã tâm như thế… Nhưng mà đây đương nhiên là biến hóa tốt, anh rất vui cho Ivan.

Ánh mắt của Gaer dừng lại trên dòng chữ “thị trấn Chamomond”, hơi không yên tâm hỏi: “Cậu chắc muốn đến thị trấn Chamomond sao? Văn phòng dưới núi Tuyệt Ảnh là chúng ta mới vừa quyết định thiết lập, bên kia hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu, cậu chắc chắn không muốn suy xét những nơi khác sao? Hoặc là khả năng thấp một chút…”

Ivan kiên định lắc đầu.

“Được rồi,” Gaer thở dài, quyết định tôn trọng sự lựa chọn của cậu, ký tên, “Chúc may mắn, nếu cậu cần hỗ trợ, có thể gọi trực tiếp cho tôi.”

Anh vỗ cánh tay Ivan: “Chúng tôi đều tin rằng có một ngày cậu sẽ biến thành một người phi thường.”

Cho dù cậu biết, mười thầy hướng dẫn —— trừ huấn luyện viên Megeert khó tính, có chín người sẽ cổ vũ học trò của mình như vậy, nhưng Ivan vẫn kích động đến đỏ mặt, cậu thanh thanh cổ họng một hồi, giống như muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc nói lắp nửa ngày, rốt cuộc đến rắm cũng không đánh được đã chạy trối chết dưới anh mắt nghi hoặc của Gaer.

Lúc này Ardo đang ngồi trong xe thấp giọng hỏi Carlos: “Nếu như em không muốn về khoa trị liệu sớm, chúng ta có thể đến thăm nhà mới —— Gaer vừa chuyển hết đồ đạc của em qua nhà mới, Mike và Lily còn tặng quà cho em —— em có muốn về nhà nhìn thử không?”

Carlos hai mắt sáng lên: “Vậy em có thể xuất viện hả?”

“Không.” Ardo nói nhẹ nhàng nhưng chắc như đinh đóng cột.

“Vậy không đi.” Carlos giận dỗi nói.

“Mỗi tối anh đều đến khoa trị liệu với em.” Ardo nói.

“Tịch thu đồ ăn vặt của em, còn bắt em trời chưa tối đã đi ngủ, hạn chế thời gian chơi game của em, trông chừng không cho em ra ngoài, còn có động tay động chân lung tung!” Carlos liệt kê hết tội trạng của hắn, giận xù lông, “Em nghĩ anh vẫn nên tha cho em đi, Rio, thật ra anh không cần đến mỗi ngày đâu.”

Ardo nâng cánh tay ôm lấy cậu không nói lời nào, tùy ý để cậu phát giận, chờ đến khi Carlos thao thao bất tuyệt liệt kê hết tội xong, hắn mới chôn mặt trên vai Carlos cọ cọ, ở bên tai cậu nhẹ nhàng thở dài: “Em biết không? Ngày đó ở khoa trị liệu, nh đứng bên ngoài phòng bệnh của em, bọn họ không cho anh đi vào, chỉ có thể đứng nhìn em cách một cánh cửa sổ… Anh liền nghĩ, nếu em lại vứt bỏ anh, anh sẽ không đợi nữa.”

Carlos hoảng sợ: “Anh muốn làm gì?”

Ardo đột ngột mỉm cười, màu xám trong đôi mắt lại giống như có tĩnh mịch chợt lóe qua.

“…” Carlos nhất thời mềm lòng, “Được rồi, anh vừa nói chúng ta đi đâu?”

Ngay sau đó Ivan thở hổn hển đi tới gõ cửa sổ: “Carl Carl, tôi có vài lời muốn nói với cậu!”

Carlos kéo cửa sổ xuống: “Làm sao vậy?”

“Cậu ra đây đi, tôi muốn đơn độc nói chuyện với cậu.” Vẻ mặt của Ivan cực kỳ trịnh trọng, nếu không phải quen biết cậu, carlos còn tưởng cậu muốn tìm mình đấu tay đôi.

Cậu và Ivan xuống xe, đi đến một bên, Ardo thấy Ivan vẫn luôn cúi đầu, giống như sám hối mà nhanh chóng nói một tràn dài, Carlos càng nghe càng mê mang.

Cuối cùng đầu Ivan càng ngày càng thấp, gần như muốn đụng trên mặt đất, mặt đỏ như quả cà chua chính, rốt cuộc sau khi nghẹn một hồi, mới nói một câu gì đó, biểu cảm của Carlos trở nên vô cùng cổ quái.

Sau đó cậu không nói hai lời, xoay người đi về phía xe, Ivan đi theo cậu như cái đuôi nhỏ.

“Mơ đi, tôi sẽ không đồng ý!” Khi Carlos đóng cửa vào trong xe dường như muốn quăng luôn cánh cử, Ardo nghe thấy cậu giận không kiềm chế mà nói.

Ivan đáng thương níu lấy cửa xe: “Tôi còn tưởng rằng chúng ta là bạn…”

“Nếu chúng ta không phải, cậu sớm đã bị đánh.” Carlos nheo mắt, đằng đằng sát khí.

Ivan tiếp tục đáng thương ôm cửa xe.

“Lái xe.” Carlos lạnh nhạt nói, hai tay khoanh trước ngực.

Người lái xe quay lại nhìn cậu, Ivan hét lên: “Ôi không không! Carl, cậu đợi đã! Tôi nghiêm túc, rất nghiêm túc!”

Carlos mắt điếc tai ngơ.

“Đây là mối tình đầu của tôi!” Ivan nói lớn.

Cái gì? Tai Ardo hơi giật giật, mang theo chút địch ý ngẩng đầu lên.

Carlos không nhịn nổi nữa mắng Ivan: “Cậu thích anh ấy sao lại đến tìm tôi thổ lộ? Cậu có cái tật xấu quái quỷ gì thế?”

Ivan thì thầm nói: “Cậu… cậu… cậu là trưởng bối…”

“Tôi không ép duyên, cảm ơn.” Carlos cười lạnh một tiếng, cậu lớn đến chừng này, chưa từng gặp ai có phương thức thổ lộ kì lạ như thế, cậu bắt bẻ liếc nhìn Ivan, “Mặt khác hiện tại tôi thấy cậu phi thường, vô cùng, đặc biệt không vừa mắt, Grado tiên sinh, loại người đến thổ lộ cũng không dám như cậu không xứng với anh ấy.”

Ivan hít một hơi thật sâu, biến thành một củ cà rốt bơm hơi.

Carlos gắt gỏng nói với người lái xe: “Lái xe, chẳng lẽ anh muốn khám phá xem một người bị đánh rốt cuộc trông như thế nào hả?”

Ivan bám cửa sổ chạy theo xe vài bước, lớn tiếng nói: “Nhưng tôi sẽ mạnh hơn!”

Manh hơn thật sự đi rồi lấy bản lĩnh đó gào với tôi! Carlos khó chịu nghĩ, sau đó cậu quyết đoán vươn tay ra khỏi cửa sổ, giơ ngón giữa với Ivan kiên định đứng tại chỗ.

Ivan Grado tiên sinh đáng thương, tương lai còn nhiều chông gai, xin hãy cố gắng lên.